Laziness

(Vietnamese below)

For a Buddhist, the biggest hindrance to practice Dharma is Laziness. There are three types of Laziness:

1. The first type of laziness is Procrastination. We all know that spiritual practice is essential and beneficial, but we often find countless excuses to delay it. Each passing day is a missed opportunity for transformation.

To overcome it, we must reflect deeply on impermanence. No one knows “whether tomorrow or the next life will come first”. Every new minute is a new life. We never know what will happen the next minute. In truth, we are all passengers on a fly that never stops, and every day we are getting closer to death. So, every minute is rare opportunity that we should not waste.

2. The second type of laziness is self-doubt. Some people give up before they begin, on thinking they lack the wisdom, merit, suitable environment or ability to practice. They question their worth and hesitate to move forward.

But the Buddha taught, “Each and everyone of us has Buddha potential and a seed of becoming Buddha” Every being holds the seed of awakening. Even if we cannot become Buddha in this life, we can still take small steps on the path that leads towards Buddhahood. With 84,000 teachings, Buddha provided a path suitable for every capacity and condition of students, so no one is excluded from the journey. Thus we should be well aware of our capability to achieve anything.

3. The third form of laziness is attachment to worldly activities and pleasures. We are often entangled in activities that result in a temporary pleasure. We are attracted by comfortable feelings of good food, travel, entertainment, and ease and gradually forget the real purpose of life. One needs to remember that all worldly happiness is fragile.

Even joy carries the seed of sorrow. Every meeting ends in parting; every birth is destined for death. If we do not wake up from this illusional world. we’ll remain trapped in the endless cycle of suffering. Only the genuine practice of Dharma can lead us to lasting peace and true liberation.

—-0—-

Đối với một Phật tử, trở ngại lớn nhất để thực hành Pháp là sự Lười biếng. Lười biếng có ba loại:

1. Loại lười biếng đầu tiên là Sự trì hoãn. Chúng ta đều biết rằng thực hành tâm linh là điều cần thiết và có ích lợi, nhưng chúng ta lại thường viện vô số lý do để trì hoãn nó. Mỗi ngày trôi qua là một cơ hội chuyển hóa bị bỏ lỡ.

Để vượt qua sự lười biếng này, chúng ta phải suy ngẫm sâu về sự vô thường. Không ai biết “ngày mai hay kiếp sau sẽ đến trước”. Mỗi phút mới là một cuộc sống mới. Chúng ta không bao giờ biết điều gì sẽ xảy ra vào phút kế tiếp. Thực ra, tất cả chúng ta đều là hành khách trên một chuyến bay không bao giờ dừng lại, và mỗi ngày chúng ta lại tiến gần hơn đến cái chết. Vì vậy, mỗi phút là cơ hội hiếm có mà chúng ta không nên lãng phí.

2. Loại lười biếng thứ hai là sự nghi ngờ về bản thân mình. Một số người chưa bắt đầu đã bỏ cuộc khi nghĩ rằng họ thiếu trí tuệ, công đức, môi trường phù hợp hoặc khả năng thực hành. Họ hoài nghi về giá trị của mình và do dự không dám tiến về phía trước.

Nhưng Đức Phật đã dạy, “Mỗi một người trong chúng ta đều có tiềm năng thành Phật và hạt giống để trở thành Phật”. Mỗi chúng sinh đều nắm giữ hạt giống của sự giác ngộ. Cho dù kiếp này không thể trở thành Phật, chúng ta vẫn có thể bước những bước nhỏ trên con đường dẫn đến Phật quả. Với 84.000 lời dạy, Đức Phật đã chỉ bày con đường phù hợp với mọi khả năng và điều kiện của người học Phật, vì vậy không ai bị bỏ khỏi hành trình. Cho nên, chúng ta nên nhận thức rõ về khả năng đạt được mọi thành tựu của mình.

3. Dạng lười biếng thứ ba là sự bám chấp vào các hoạt động và lạc thú thế gian. Chúng ta thường vướng vào các hoạt động chỉ mang lại thú vui tạm thời. Chúng ta bị thu hút bởi cảm giác thoải mái của thức ăn ngon, du lịch, giải trí và sự thoải mái và dần quên mất mục đích thực sự của cuộc sống. Ta cần nhớ rằng mọi hạnh phúc thế gian đều mong manh.

Ngay cả những niềm vui cũng mang mầm mống của sự ưu phiền. Mọi cuộc gặp gỡ đều kết thúc bằng sự chia tay; mọi sự sinh ra đều đi đến cái chết. Nếu chúng ta không thức tỉnh khỏi thế giới ảo tưởng này, chúng ta sẽ vẫn bị mắc kẹt trong vòng luân hồi đau khổ bất tận. Chỉ có sự thực hành Chánh Pháp mới có thể đưa chúng ta đến sự bình an lâu dài và giải thoát thực sự.

Master Nawang Kunphel.

Visit Us On FacebookVisit Us On YoutubeVisit Us On Instagram